MỘT CUỘC ĐỜI NHƯ THẾ.
PHẦN BA
“Cứ sai đi vì cuộc đời cho phép”
Cuối năm 2014, khi một đoạn clip mộc, thô như chính cái “đầu vẫn rối bù xù” xuất hiện trên youtube, thị trường nhạc Việt Nam được một phen bổ nhào “lùng sục” món ăn dân dã mà lạ miệng ấy. Vẻ đương đại, pha chút hoang dại, xù xì toát lên từ một cô gái trẻ, từ âm nhạc và ca từ của cô ấy. Tiên Tiên – “phiên bản đầu tiên” cùng “Vì Tôi Còn Sống” lại viết nên một câu chuyện. Không quá đơn giản, êm đềm như chặng đường đã qua; cũng không quá ồn ào, hào nhoáng như hiện tại. Nhưng cái kiểu thừa nhận mình “dại khờ, ngu si”, mình “bù xù, ú nu, ú ù…” nhẹ tênh đó; cái kiểu “tuyên ngôn” cứ thế này vì thế này, cứ thế kia vì thế kia… “tưng tửng” đó đã làm nên “thương hiệu” Tiên Tiên, theo tôi là cá tính – bản năng – hồn hậu.
Thổi ngang qua đời một làn gió lạ. Thở ngang qua đời một nhịp trẻ trung. Vẫy ngang qua đời một bàn tay xinh… Không quá vội vàng, không quá gấp gáp. Đơn giản để mình là… chính mình, để mình vượt qua nỗi sợ bị phán xét, vượt qua những hoài nghi.
Cuộc đời là những “chuyến đi” – ngao du, tìm tòi… chính mình và thế giới.
Cuộc đời là những phép thử. Cứ thử đi để không hoài phí món quà “CÒN SỐNG”. Miễn đó là cuộc đời của mình, hạnh phúc của mình và mình dũng cảm đón nhận kết quả sai của phép thử.
Thử – Một món ăn lạ. Một môn thể thao khó, chưa từng chơi. Một vùng đất mới. Một ước mơ có thể “điên rồ” với người khác hoặc “không tưởng” với bạn. Và một người bạn chẳng dám… yêu (chẳng hạn).
“Vì tôi còn sống” – đã là một món quà vô giá.
“Vì tôi còn sống” – nên không có nghĩa sẽ bất chấp, mà là chấp nhận: chấp nhận thử thách, chấp nhận vấp ngã, chấp nhận những điều không hoàn hảo (“món quà của sự không hoàn hảo”)… tự nhiên như hơi thở chính mình.
“Vì tôi còn sống” – nên cứ vui, cứ hát, cứ viết lên những điều chân thật một cách an nhiên, bao dung.
Đời và người cũng sẽ dang tay ra đối với ta như thế. TỰ NHIÊN SỐNG!
“Bình tĩnh sống!”
Tháng 01/2016 vừa qua, một lần nữa âm nhạc lại mang đến những câu chuyện đời.
Câu chuyện đời của người phụ nữ 59 khắc khổ, sống “riêng một góc trời” nơi núi đồi hiu quạnh, với việc chữa bệnh cứu người thầm lặng, với chuỗi ngày cơ cực đeo đẳng suốt mấy mươi năm; vẫn giữ đó một tâm hồn nghệ sĩ, vẫn giữ đó một tấm lòng đối nhân, vẫn giữ đó một nếp sống thanh sạch.
Ai than trời, ai kêu khổ, ai đổ lỗi, ai oán hờn… Người phụ nữ ấy vẫn BÌNH TĨNH SỐNG!
Cô Nguyễn Thanh Thúy chứng minh điều đó bằng chính việc mình làm, bằng cách mình sống, bằng lòng biết ơn chân thành: “Cảm ơn cuộc đời đã mài dũa chúng tôi”.
Cô động viên những mảnh đời, thân phận nhỏ nhoi lẫn an ủi những “tâm hồn lớn” – KHÔNG SAO ĐÂU!
Thiếu cơm ăn, nước uống; phụ dọn hàng rau để chỉ xin những rau củ héo – không sao đâu.
Cứu người không lấy tiền, có khi bị phủi ơn – không sao đâu.
Không điện, không xe; tự vác gạo vác nước lên núi – không sao đâu.
Những lúc đau ốm, nạn tai chỉ có hai chị em thui thủi – không sao đâu.
Ừ thì có sao đâu, bởi cô có “riêng một góc trời” với một trái tim đủ lớn, đủ nồng ấm, đủ mạnh mẽ và một tâm hồn đủ nhẹ nhàng, thư thái vì buông bỏ.
MẪU SỐ CHUNG
Họ – người Âu, người Á. Họ – nam phụ lão ấu. Họ – hiện đại năng động, “quê mùa” ẩn dật. Họ – khác văn hóa, khác ngôn ngữ. Họ – chưa từng gặp nhau.
Nhưng, họ –
… được trui rèn trong khó khăn, đau khổ
… kiên trì vượt qua thử thách: B.A.M với những tháng ngày đen tối ở học đường, Chris dành 34 năm cho đam mê ca hát dù chỉ cho chính mình và bà, Tiên Tiên với quãng thời gian trầm cảm và theo đuổi việc học nhạc ở thành phố HCM và chứng minh với ba mẹ, cô Thanh Thúy dành cả tuổi thanh xuân và cuộc đời hiện tại để giúp đỡ người khác trong khi mình chỉ sống một cuộc đời quá sơ bạc.
… giữ vững niềm tin (hoặc được truyền niềm tin, được trao yêu thương) về bản thân, về con người và về cuộc sống.
… trân trọng cuộc đời, trân trọng người khác, biết nói lời cảm ơn.
… khiêm nhường và rất thật.
Âm nhạc là món quà cuộc sống trao tặng họ. Họ lại chính là món quà trao tặng cảm hứng cho mọi người.
Họ đến với cuộc đời như những ngọn cỏ – nhỏ nhoi, yếu mềm, không thân phận; như một câu hỏi ngác ngơ.
Họ đến với cuộc đời quăng quật với giông gió để chứng minh rằng chỉ cần giữ niềm tin vào đất, kiên trì bám rễ, cỏ vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu.
Họ thành công theo cách họ muốn – trở thành những viên ngọc thô sơ nhưng tỏa sáng.
Họ viết tiếp những trang đời đáng sống.
Họ vẽ tiếp những nụ cười.
Họ trao tiếp những niềm vui.
Họ thổi bùng lửa hi vọng.
Vì tôi còn bé thơ – tôi hãy cứ hồn nhiên (rồi tôi sẽ bình yên).
Vì tôi là thanh niên – tôi hãy cho mình khám phá và sống thật là mình.
Vì tôi đã trưởng thành – tôi cho phép mình cháy bỏng khát khao và mạnh mẽ.
Vì tôi sẽ bước sang “tuổi hạc” – tôi trân trọng mọi điều, tĩnh tâm và cống hiến nhiều hơn.
Còn bây giờ, tôi sẽ mặc áo nhiều màu hơn, thay vì chỉ xanh và đen như trước đó, tôi sẽ không lo lắng sao mình có nhiều mụn, hay da không trắng thì làm sao mặc áo hồng áo cam…
Còn bây giờ, tôi sẽ là “nàng… ảnh” đẹp nhất của cô bạn mình – vì tôi sẽ không còn quá mặc cảm khi tiền lương mình không bằng bạn ấy và bởi vì tôi là chính tôi, thật sự thoải mái bên bạn thân của mình.
Còn bây giờ, tôi sẽ viết – không chỉ để 2-3 người bạn thân đọc mà để nhiều người đọc, vượt lên nỗi sợ của mình, hướng đến TÔI PHÍA TRƯỚC – MỘT PHIÊN BẢN TỐT ĐẸP HƠN!